Chiến tranh ở Trung Đông, dịch bệnh ở châu Phi, châu Âu, châu Mỹ, mãi đâu đâu, Nhà nước cũng phải đưa máy bay chở về nước. Chết trong xe đông lạnh, đi trồng cần sa. Hy hữu như dạo nào có cướp biển ở Bắc cực, rồi nổ lớn ở Beirut, Liban cũng thấy ở những nơi ấy đều có người Việt.
Khi có hoạn nạn, người ta mới chạy về với gia đình. Họ bảo tại cuộc sống, ở đâu có tương lai tốt hơn thì tôi tới đó. Đúng ngay rồi.
Thỉnh thoảng (mà luôn thấy) bà con, nhất là các mẹ bỉm sữa khoe hình con nhỏ đang đùa giỡn ở quê, trong vườn, dưới mưa cũng có. Ngày xưa ít về quê, chỉ thích du lịch xa sang chảnh, chứ về quê muỗi mòng, chả có gì.
Nay dịch Covid-19, nhiều người chạy về quê. Đầu tiên là các cô, các bà giúp việc, thấy “động” ở thành phố là bỏ chủ chạy về nhà, bởi dưới quê yên lành. Nghe tin tức thấy sức mạnh của vùng nông thôn. Trong khi các xí nghiệp, công ty, nhà hàng “chết chìm” vì con SARS-CoV-2 thì gạo Việt Nam xuất khẩu đã vượt Thái Lan xưa nay luôn đứng đầu.
Có người bảo, dù bệnh dịch lây lan, bà con nông dân vẫn ra đồng sản xuất, chả sợ gì “con Covid”, chả thấy ai đi cày phải giãn cách với ai. Ừ thì làm nông vất vả, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần, ừ thì lúa gạo không nhiều lời bằng sản xuất công nghiệp, nhưng thử hỏi, ai bị “con Covid” ngăn bước ghê hơn. Thế nên nhà quê vẫn là hậu phương lớn.
Một mẹ khoe trên mạng hình đứa con tập đi trên cái sân gạch nhà quê trước căn nhà ngói ba gian truyền thống Bắc Bộ. Bà ngồi bậu cửa coi cháu chơi dưới sân. Gà chạy xa xa, đống rơm đầu hè vàng rôm và cây cối xanh um. Lời còm: Chạy về với bu là yên nhất.
Có các cặp vợ chồng đem con về quê gửi ông bà bên nội, bên ngoại. Gì chứ ngày nay gia đình có xe riêng đâu phải quá giàu hay đại gia. Nhà cách thành phố vài chục cây số thì quá gần. Ở đó mới có đất rộng, mới có vườn trồng cây hay ao thả cá.
Về quê bình yên. Thiếu thứ gì thì ra thị tứ mua về xài. Tivi, tủ lạnh, quạt điện có cả. Chả thiếu gì tân tiến. Rau trái có thể tự trồng, “con Covid” nó chưa dám làm gì ở nơi gió lộng thoáng mát tràn trề nắng gió. Ở quê có hát karaoke cũng vang cánh đồng chứ đâu có chui phòng lạnh như thành phố. Ở thành phố cái gì cũng gần như chui vào hộp. Vào thang máy, ngồi ô tô, xe buýt, cà phê, nhà hàng, karaoke máy lạnh. Nhà ở cũng đóng cửa mở máy lạnh. Ra đường, ra chợ, vào bệnh viện người đông như khán giả xem những trận túc cầu hai đội đều hay. Tất cả trong hộp “con Covid” nên nó mới lộng hành.
Bây giờ kiếm mảnh đất xa xa, chưa thành đất vàng hay kim cương, không mê chuồng chim chung cư đông đúc to sừng sững dù bên bờ sông (cũng là loại hộp mới mà thôi) mà đắt lòi mắt. Kiếm miếng đất theo kiểu “chạy về với bu” đang là xu hướng. Nghe các mẹ bỉm sữa nói với nhau thế, các chuyên gia bất động sản có ý kiến gì không?